lukasleiva2009
New Member
- Tham gia
- 20/5/14
- Bài viết
- 3
- Điểm tương tác
- 0
- Điểm
- 0
Thấy diễn đàn vắng quá, em xin quăng bomb vì có cảm giác lạ:
Em, em là kỹ thuật viên massage tại một trung tâm lớn nhất nhì Sài Gòn, chắc chắn các bác/các anh/các chú/các em đã từng biết tới. Theo nhận xét của mọi người, em rất “hot”, vì cách em làm người khác vui lòng, cách em trò chuyện, cười, có người khen em rất xinh (tôi không thấy vậy). Và về cơ bản, em rất “hot”.
Hôm đấy, sau bữa cơm tiếp khách, tôi cùng 3 anh em bên đối tác, cùng là thanh niên cả nên chưa cần nói, chỉ cần nhìn nhau là đã thống nhất được điểm đến tiếp theo của bữa tiệc. 4 anh em, 4 phòng VIP, cũng hay là không phải ai ngồi đợi cả. Bước vào phòng của mình, quay lên nhìn đồng hồ đã gần 12h, giờ này ở HN thì 90% là tôi đã ngủ rồi, 10% còn lại là đang đánh răng chuẩn bị ngủ. Sau khi mang nước và hoa quả vào phòng, anh locker nhẹ nhàng:
- Anh yêu cầu số mấy anh?
- Ờ, sao cũng được, xấu đẹp mình không để ý lắm – tôi trả lời. Mà yêu cầu kỹ thuật viên cho mình luôn nhé, mình không xông hơi (cũng do sở thích thôi, nóng tôi không chịu được)
- Dạ
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ vẩn vơ 1 lúc. Đúng là chốn tiêu tiền, tiếng róc rách của nước chảy trong bồn tắm, cái mùi hương thơm nhè nhè của phòng massage, cái mát mẻ dịu dịu phả ra từ điều hòa, và cái yên tĩnh nữa, thật dễ khiến con người ta cảm thấy thư thái, dần dần sẽ thấy nghiện cái cảm giác đó, và như vậy, hàng loạt trung tâm massage được xây dựng, hàng loạt dịch vụ ra đời và cứ như thế, các tỉnh miền Tây cũng tha hồ xuất khẩu người (không có ý gì đâu, vì tôi thấy tỷ lệ này cao). Đang mơ màng, thì có tiếng gõ và đẩy cửa nhè nhẹ
- Em chào anh
- Ờ..chào em. Ơ… - Tôi từ từ mở mắt ra
- Dạ, sao anh? – Em nhìn tôi hỏi
- À không có gì, chào em – Tôi đáp lại kèm theo 1 nụ cười mang tính chất thương mại.
Thú thực, tôi định đổi tiếp viên, vì…trong ánh đèn lờ mờ như này, tôi thấy xấu quá. Và có lẽ, nếu tôi chỉ nói nhanh hơn cái câu “Em có thể đổi người khác cho anh không”, cuộc đời tôi sẽ không có bước rẽ như bây giờ. Không biết từ đâu ra, một cảm giác thích thú xâm chiếm lấy đầu óc tôi, khiến tôi nhìn em chằm chặp. Quả thật khó hiểu, em không xinh theo gu thẩm mỹ của tôi, thậm chí, so với các đồng nghiệp của tôi ngoài Hà Nội, em chỉ ở mức trung bình, không có gì nổi bật. Tôi cứ nhìn em, cái cảm giác này hệt như cái cảm giác bỗng nhiên bạn nhìn thấy 1 khung cảnh cực kỳ quen ở 1 nơi bạn lần đầu đặt chân đến, bạn sẽ nghĩ chắc trong mơ mình đã gặp rồi.
- Anh nhìn em gì kỳ vậy? – cái nhìn của tôi có lẽ khiến em hơi bối rối
- À, không có gì. Tôi chống chế, cố cưỡng cái cảm giác lạ lùng đang ngày càng lớn trong tôi. – Mà em cao thế, em bỏ guốc ra đi, anh không thích ai cao hơn anh
- Dạ. Hihi, anh tên gì zậy
- Uhm, anh cũng không rõ, tự dưng anh bị quên mất rồi, còn em là XX đúng không? Tôi tóm lấy cái thẻ nhân viên của em, cười cười nói
- Dạ không ạ, em tên YY, bữa trước thẻ của em bị mất, em xài tạm của nhỏ bạn
- Em cũng duyên nhỉ - Tôi cười, nhưng không thương mại nữa, vì tự dưng, tôi muốn gây thiện cảm với em
Câu chuyện cứ thế tiếp diễn song song với quy trình massage gắn trên tường của căn phòng. Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi, cứ thi thoảng tôi lại nhìn em, nhìn thật kỹ, vì như sợ mình sẽ bỏ xót 1 nét nào đó trên khuôn mặt kia. Và…tự dưng tôi thấy ngại ngại, tự dưng tôi muốn lẩn tránh cái mục đích chính trước khi cả 4 anh em quyết định vào đây. Tôi bèn cất tiếng:
- Em này, anh không thư giãn đâu nhé – Tôi nói, nhưng lần này không nhìn vào em
- Ơ…….. – Em im lặng, cái im lặng của sự bất ngờ, nó giống như khi bạn giở 1 quyển sách ra, mới đọc được 1 trang, thì nhân vật chính (người được giới thiệu là sách viết về ấy) tự dưng lăn đùng ra chết mà chưa kịp làm gì
- Anh chỉ không thích thôi, anh không thích đơn giản như vậy – Tôi vừa cười vừa nói. Anh mà làm cái đó, trước khi làm, anh muốn đưa đối tác của anh đi ăn, đi xem phim đã. Có chút tình cảm vào mới được
- Con trai Hà Nội nói chuyện ngọt quá à – Em cười nhìn tôi
- Em tên thật là gì
- Dạ là (cái này bí mật nhé, cứ gọi là YY như trên thôi)
- Coi như có duyên nhỉ, vì không biết tại sao, em không xinh nhưng mà anh cứ thích nhìn em mãi thôi – Tính tôi hay nói thẳng, nghĩ là nói
- Dạ, cám ơn anh, ai cũng khen em xinh hết mỗi anh không khen thôi – Em lại cười
- Anh chưa chê xấu là may rồi đấy
Câu chuyện cứ thế trôi đi, 2 tiếng, 2 tiếng bình thường là 2 tiếng, nhưng 2 tiếng này thật nhanh và gọn
- Cho anh số điện thoại đi – Tôi hỏi, cương quyết và dứt khoát không chút ngại ngần
- Dạ 09abcdefg
- Em làm xong là mấy giờ vậy, anh chờ đưa em về
- Dạ, cũng 2h rồi, chắc em làm tua nữa rồi ngủ lại đây thôi ạ. Để hôm tới anh vào mình café nhé
- Uh em – Tôi trả lời với 1 ít tiếc nuối trong đó
Em, em là kỹ thuật viên massage tại một trung tâm lớn nhất nhì Sài Gòn, chắc chắn các bác/các anh/các chú/các em đã từng biết tới. Theo nhận xét của mọi người, em rất “hot”, vì cách em làm người khác vui lòng, cách em trò chuyện, cười, có người khen em rất xinh (tôi không thấy vậy). Và về cơ bản, em rất “hot”.
Hôm đấy, sau bữa cơm tiếp khách, tôi cùng 3 anh em bên đối tác, cùng là thanh niên cả nên chưa cần nói, chỉ cần nhìn nhau là đã thống nhất được điểm đến tiếp theo của bữa tiệc. 4 anh em, 4 phòng VIP, cũng hay là không phải ai ngồi đợi cả. Bước vào phòng của mình, quay lên nhìn đồng hồ đã gần 12h, giờ này ở HN thì 90% là tôi đã ngủ rồi, 10% còn lại là đang đánh răng chuẩn bị ngủ. Sau khi mang nước và hoa quả vào phòng, anh locker nhẹ nhàng:
- Anh yêu cầu số mấy anh?
- Ờ, sao cũng được, xấu đẹp mình không để ý lắm – tôi trả lời. Mà yêu cầu kỹ thuật viên cho mình luôn nhé, mình không xông hơi (cũng do sở thích thôi, nóng tôi không chịu được)
- Dạ
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ vẩn vơ 1 lúc. Đúng là chốn tiêu tiền, tiếng róc rách của nước chảy trong bồn tắm, cái mùi hương thơm nhè nhè của phòng massage, cái mát mẻ dịu dịu phả ra từ điều hòa, và cái yên tĩnh nữa, thật dễ khiến con người ta cảm thấy thư thái, dần dần sẽ thấy nghiện cái cảm giác đó, và như vậy, hàng loạt trung tâm massage được xây dựng, hàng loạt dịch vụ ra đời và cứ như thế, các tỉnh miền Tây cũng tha hồ xuất khẩu người (không có ý gì đâu, vì tôi thấy tỷ lệ này cao). Đang mơ màng, thì có tiếng gõ và đẩy cửa nhè nhẹ
- Em chào anh
- Ờ..chào em. Ơ… - Tôi từ từ mở mắt ra
- Dạ, sao anh? – Em nhìn tôi hỏi
- À không có gì, chào em – Tôi đáp lại kèm theo 1 nụ cười mang tính chất thương mại.
Thú thực, tôi định đổi tiếp viên, vì…trong ánh đèn lờ mờ như này, tôi thấy xấu quá. Và có lẽ, nếu tôi chỉ nói nhanh hơn cái câu “Em có thể đổi người khác cho anh không”, cuộc đời tôi sẽ không có bước rẽ như bây giờ. Không biết từ đâu ra, một cảm giác thích thú xâm chiếm lấy đầu óc tôi, khiến tôi nhìn em chằm chặp. Quả thật khó hiểu, em không xinh theo gu thẩm mỹ của tôi, thậm chí, so với các đồng nghiệp của tôi ngoài Hà Nội, em chỉ ở mức trung bình, không có gì nổi bật. Tôi cứ nhìn em, cái cảm giác này hệt như cái cảm giác bỗng nhiên bạn nhìn thấy 1 khung cảnh cực kỳ quen ở 1 nơi bạn lần đầu đặt chân đến, bạn sẽ nghĩ chắc trong mơ mình đã gặp rồi.
- Anh nhìn em gì kỳ vậy? – cái nhìn của tôi có lẽ khiến em hơi bối rối
- À, không có gì. Tôi chống chế, cố cưỡng cái cảm giác lạ lùng đang ngày càng lớn trong tôi. – Mà em cao thế, em bỏ guốc ra đi, anh không thích ai cao hơn anh
- Dạ. Hihi, anh tên gì zậy
- Uhm, anh cũng không rõ, tự dưng anh bị quên mất rồi, còn em là XX đúng không? Tôi tóm lấy cái thẻ nhân viên của em, cười cười nói
- Dạ không ạ, em tên YY, bữa trước thẻ của em bị mất, em xài tạm của nhỏ bạn
- Em cũng duyên nhỉ - Tôi cười, nhưng không thương mại nữa, vì tự dưng, tôi muốn gây thiện cảm với em
Câu chuyện cứ thế tiếp diễn song song với quy trình massage gắn trên tường của căn phòng. Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi, cứ thi thoảng tôi lại nhìn em, nhìn thật kỹ, vì như sợ mình sẽ bỏ xót 1 nét nào đó trên khuôn mặt kia. Và…tự dưng tôi thấy ngại ngại, tự dưng tôi muốn lẩn tránh cái mục đích chính trước khi cả 4 anh em quyết định vào đây. Tôi bèn cất tiếng:
- Em này, anh không thư giãn đâu nhé – Tôi nói, nhưng lần này không nhìn vào em
- Ơ…….. – Em im lặng, cái im lặng của sự bất ngờ, nó giống như khi bạn giở 1 quyển sách ra, mới đọc được 1 trang, thì nhân vật chính (người được giới thiệu là sách viết về ấy) tự dưng lăn đùng ra chết mà chưa kịp làm gì
- Anh chỉ không thích thôi, anh không thích đơn giản như vậy – Tôi vừa cười vừa nói. Anh mà làm cái đó, trước khi làm, anh muốn đưa đối tác của anh đi ăn, đi xem phim đã. Có chút tình cảm vào mới được
- Con trai Hà Nội nói chuyện ngọt quá à – Em cười nhìn tôi
- Em tên thật là gì
- Dạ là (cái này bí mật nhé, cứ gọi là YY như trên thôi)
- Coi như có duyên nhỉ, vì không biết tại sao, em không xinh nhưng mà anh cứ thích nhìn em mãi thôi – Tính tôi hay nói thẳng, nghĩ là nói
- Dạ, cám ơn anh, ai cũng khen em xinh hết mỗi anh không khen thôi – Em lại cười
- Anh chưa chê xấu là may rồi đấy
Câu chuyện cứ thế trôi đi, 2 tiếng, 2 tiếng bình thường là 2 tiếng, nhưng 2 tiếng này thật nhanh và gọn
- Cho anh số điện thoại đi – Tôi hỏi, cương quyết và dứt khoát không chút ngại ngần
- Dạ 09abcdefg
- Em làm xong là mấy giờ vậy, anh chờ đưa em về
- Dạ, cũng 2h rồi, chắc em làm tua nữa rồi ngủ lại đây thôi ạ. Để hôm tới anh vào mình café nhé
- Uh em – Tôi trả lời với 1 ít tiếc nuối trong đó