Hoài niệm về Trúc Linh, số 22 - MT LTK
Lần thứ nhất
Đó là một buổi tối giữa năm 2013, tôi vào Minh Tâm 2 Lý Thường Kiệt. Sau khi làm đầy đủ các thủ tục steambath, sauna, jacuzzi khoảng 30p, tôi vào phòng massage. Em bước vào, số thẻ 22, tên là Trúc Linh. Tóc em dài, dày và đen. Chiều cao gần 1m6, cũng ổn.
Tôi: Em nhìn giống Châu Huệ Mẫn !
Em: Nhiều người nói em giống người Hoa.
Bàn tay em vuốt dọc sống lưng, chậm mà ấm áp. Em làm chậm, dùng ít dầu, và vì thế từng cái vuốt có độ nóng ổn định do không bị dầu làm cho trơn tuột. Dù chầm chậm, nhưng vẫn đủ các bước massage lưng, chân, tay, đầu, dậm lưng. Mặc dù mỗi công đoạn không cần phô diễn quá nhiều động tác, nhưng cái chầm chậm đó, cái ấm áp đó cũng đủ làm tôi cảm thấy dễ chịu, thư thả, như nằm trên mặt biển dập dìu theo từng động tác vuốt của em.
Bàn tay em vuốt dọc thằng bé, tôi nhắm mắt lại, thầm đọc một bài thơ. Nó xìu xuống, em ngạc nhiên.
Tôi: Anh thử đọc kinh xem kinh Phật hơn hay là em hơn !
Em: Rồi kinh của anh sẽ thua em thôi !
Cuối cùng rồi thằng bé cũng thua em. Khi nó bật khóc, em tăng tốc, dùng 5 ngón tay vuốt đầu nó. Một cảm giác tê tái, nảy người, tôi phải nắm chặt tay em, như van xin em tha cho nó. Bình thường thì khi gần kết thúc, các em sẽ tăng tốc, đến khi kết thúc, các em sẽ dừng lại. Còn Linh, em làm tôi tê tái, cái tê tái rất khó quên. Đến giờ, đã trải qua 20 số khác nhau tại đây, tôi vẫn chưa gặp em nào có động tác kết thúc đê mê như vậy.
Lần thứ hai
Tôi không yêu cầu số nào, nhưng lại gặp em.
Em bị ho, có lẽ do làm việc trong phòng lạnh.
Bàn tay em lại vuốt dọc sống lưng, vẫn chậm và ấm áp. Bất giác tôi nghĩ nếu học được những kỹ thuật này về massage cho vợ thì tốt quá. Tôi bắt đầu để ý từng động tác. Động tác nào chưa rõ tôi hỏi em, em làm lại. Em hướng dẫn khi vuốt lưng phải dùng ức bàn tay, khi vuốt eo phải dùng mũi bàn tay làm tâm trụ và đè ức bàn tay xoay quay, nếu không sẽ bị đau ...
Tôi về massage cho vợ, vợ thật sung sướng, mặc dù tôi chỉ làm được 15p là hết bài.
Vợ: Đã quá !
Tôi: Anh thỉnh thoảng đi massage là để học kỹ thuật về làm cho em !
Lần kế tiếp
Tôi yêu cầu số 22, và lên phòng ngồi chờ.
Em vào, em nhận ra tôi.
Em: Anh là người lần trước học lóm kỹ thuật của em phải không ?
Em vẫn còn bị ho, cái ho triền miên đã nhiều tháng.
Lần này tôi học các kỹ thuật khác, massage bàn tay, vặn mình. Cuối giờ, tôi cầm bàn tay em thực hành động tác massage bàn tay, ngón tay. Em chỉnh sửa lại cho tôi. Quả thật là học qua cảm giác được người khác làm cho mình, khi thực hành thì không tái hiện lại được. Massage bàn tay không đơn giản là cầm và vuốt, phải đỡ bàn tay của khách thế nào, phải vuốt theo chiều nào, áp sát ngón tay của mình thế nào cho có ma sát tạo sức nóng.
Tôi lại về, vợ sung sướng hơn lần trước.
Tôi cám ơn em, người thầy của tôi.
Và một lần nữa
Qua cái Tết nguyên đán 2014, tôi đã có thể massage cho vợ được 30p, nếu làm thật chậm có thể đến 45p.
Một ngày, tôi quay lại chốn xưa, để gặp em thêm một lần nữa. Nhưng, nhân viên phục vụ thông báo Trúc Linh không còn làm ở đây, cả đứa em gái Trúc Nhi.
Em đã về đâu, về một cơ sở khác, tiếp tục cuộc sống phiêu dạt bèo hoa, hay là đã học được một cái nghề để có thể bỏ lại những năm tháng quay cuồng ngày ngủ - đêm xa nhà. Em đã hết ho hay chưa ?
Tôi ngồi đó, trong phòng chờ, buồn thẩn thờ, nhớ lại một vài câu hát trong Bài không tên số 2 của Vũ Thành An:
Lần thứ nhất
Đó là một buổi tối giữa năm 2013, tôi vào Minh Tâm 2 Lý Thường Kiệt. Sau khi làm đầy đủ các thủ tục steambath, sauna, jacuzzi khoảng 30p, tôi vào phòng massage. Em bước vào, số thẻ 22, tên là Trúc Linh. Tóc em dài, dày và đen. Chiều cao gần 1m6, cũng ổn.
Tôi: Em nhìn giống Châu Huệ Mẫn !
Em: Nhiều người nói em giống người Hoa.
Bàn tay em vuốt dọc sống lưng, chậm mà ấm áp. Em làm chậm, dùng ít dầu, và vì thế từng cái vuốt có độ nóng ổn định do không bị dầu làm cho trơn tuột. Dù chầm chậm, nhưng vẫn đủ các bước massage lưng, chân, tay, đầu, dậm lưng. Mặc dù mỗi công đoạn không cần phô diễn quá nhiều động tác, nhưng cái chầm chậm đó, cái ấm áp đó cũng đủ làm tôi cảm thấy dễ chịu, thư thả, như nằm trên mặt biển dập dìu theo từng động tác vuốt của em.
Bàn tay em vuốt dọc thằng bé, tôi nhắm mắt lại, thầm đọc một bài thơ. Nó xìu xuống, em ngạc nhiên.
Tôi: Anh thử đọc kinh xem kinh Phật hơn hay là em hơn !
Em: Rồi kinh của anh sẽ thua em thôi !
Cuối cùng rồi thằng bé cũng thua em. Khi nó bật khóc, em tăng tốc, dùng 5 ngón tay vuốt đầu nó. Một cảm giác tê tái, nảy người, tôi phải nắm chặt tay em, như van xin em tha cho nó. Bình thường thì khi gần kết thúc, các em sẽ tăng tốc, đến khi kết thúc, các em sẽ dừng lại. Còn Linh, em làm tôi tê tái, cái tê tái rất khó quên. Đến giờ, đã trải qua 20 số khác nhau tại đây, tôi vẫn chưa gặp em nào có động tác kết thúc đê mê như vậy.
Lần thứ hai
Tôi không yêu cầu số nào, nhưng lại gặp em.
Em bị ho, có lẽ do làm việc trong phòng lạnh.
Bàn tay em lại vuốt dọc sống lưng, vẫn chậm và ấm áp. Bất giác tôi nghĩ nếu học được những kỹ thuật này về massage cho vợ thì tốt quá. Tôi bắt đầu để ý từng động tác. Động tác nào chưa rõ tôi hỏi em, em làm lại. Em hướng dẫn khi vuốt lưng phải dùng ức bàn tay, khi vuốt eo phải dùng mũi bàn tay làm tâm trụ và đè ức bàn tay xoay quay, nếu không sẽ bị đau ...
Tôi về massage cho vợ, vợ thật sung sướng, mặc dù tôi chỉ làm được 15p là hết bài.
Vợ: Đã quá !
Tôi: Anh thỉnh thoảng đi massage là để học kỹ thuật về làm cho em !
Lần kế tiếp
Tôi yêu cầu số 22, và lên phòng ngồi chờ.
Em vào, em nhận ra tôi.
Em: Anh là người lần trước học lóm kỹ thuật của em phải không ?
Em vẫn còn bị ho, cái ho triền miên đã nhiều tháng.
Lần này tôi học các kỹ thuật khác, massage bàn tay, vặn mình. Cuối giờ, tôi cầm bàn tay em thực hành động tác massage bàn tay, ngón tay. Em chỉnh sửa lại cho tôi. Quả thật là học qua cảm giác được người khác làm cho mình, khi thực hành thì không tái hiện lại được. Massage bàn tay không đơn giản là cầm và vuốt, phải đỡ bàn tay của khách thế nào, phải vuốt theo chiều nào, áp sát ngón tay của mình thế nào cho có ma sát tạo sức nóng.
Tôi lại về, vợ sung sướng hơn lần trước.
Tôi cám ơn em, người thầy của tôi.
Và một lần nữa
Qua cái Tết nguyên đán 2014, tôi đã có thể massage cho vợ được 30p, nếu làm thật chậm có thể đến 45p.
Một ngày, tôi quay lại chốn xưa, để gặp em thêm một lần nữa. Nhưng, nhân viên phục vụ thông báo Trúc Linh không còn làm ở đây, cả đứa em gái Trúc Nhi.
Em đã về đâu, về một cơ sở khác, tiếp tục cuộc sống phiêu dạt bèo hoa, hay là đã học được một cái nghề để có thể bỏ lại những năm tháng quay cuồng ngày ngủ - đêm xa nhà. Em đã hết ho hay chưa ?
Tôi ngồi đó, trong phòng chờ, buồn thẩn thờ, nhớ lại một vài câu hát trong Bài không tên số 2 của Vũ Thành An:
Xin một lần xiết tay nhau
Một lần cuối cho nhau
Xin một lần vẫy tay chào
Thôi dòng đời đó, cuốn người theo
Một lần cuối cho nhau
Xin một lần vẫy tay chào
Thôi dòng đời đó, cuốn người theo