- Tham gia
- 15/12/13
- Bài viết
- 979
- Điểm tương tác
- 218
- Điểm
- 83
- Tuổi
- 38
Anh đã có vợ con vậy mà còn ra đường cho người ta nắn bóp, còn vợ ở nhà một chút âu yếm nhẹ nhàng cũng không.
Tôi không muốn gặp chồng nữa, cũng không muốn nghe điện thoại, không muốn về nhà, không muốn một ai nhắc đến tên anh, không muốn nhìn vào mặt anh. Tôi bỗng thấy lạc lõng trong căn nhà từng là tổ ấm của hai vợ chồng. Anh đã đạp đổ tất cả, "chiếc áo khoác làm oằn lưng lừa" chính là lần anh đi massage cùng mấy người bạn. Tôi không khóc lóc như mọi khi, chỉ đờ người ra vì bị sốc, giống như bị anh tạt xô nước đá vào mặt. Lòng tôi se lại và bắt đầu suy nghĩ về tương lai phía trước, một con đường mới không có anh.
Đáng lẽ ra tôi phải nói chuyện trực tiếp với anh nhưng cảm thấy khinh thường hành động của chồng đến mức chẳng buồn nói nữa. Không phải tôi quan niệm quá cổ hủ về vấn đề massage nhưng vợ chồng từng cam kết, tôi cũng nói cho anh biết mình không thích điều này. Anh không một chút tôn trọng những cam kết đó, chẳng suy nghĩ đến cảm xúc của tôi. Anh đi nhậu, rồi bida cả ngày với chúng bạn, tôi giận nhưng cũng bỏ qua vì nghĩ cuối tuần để anh thoải mái với bạn bè cũng được. Vậy mà càng nghĩ cho anh, anh càng không biết nghĩ cho tôi và con, lại tiếp tục đến tăng 5, 6 chứ chẳng biết dừng lại ngay cả tăng 3.
Anh rất nhiều lần làm tôi buồn vì những tăng nhậu sáng tối với bạn bè, tôi lần lượt bỏ qua nhưng lần này không thể tha thứ. Là vợ chồng, tối thiểu phải biết tôn trọng quan điểm sống của nhau. Anh biết tôi ghét điều đó nhưng vẫn cố tình đi. Tôi cảm thấy anh không còn đủ tư cách làm chồng của mình, làm cha của con tôi nữa. Giờ tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình, được sống đúng nghĩa con người, không cần phải suy nghĩ và hy sinh cho anh nữa. Lý do duy nhất tôi không nỡ bước chân ra đi là con; còn anh tôi thấy ghê sợ.
Anh đã có vợ con vậy mà còn ra đường cho người ta nắn bóp, còn vợ ở nhà một chút âu yếm nhẹ nhàng cũng không. Trong gia đình, tôi cứ ngỡ mình là chồng vì mọi thứ đều phải lo nghĩ, thỉnh thoảng tôi nhờ anh chở đi mua đồ cho con, anh lại nhăn nhó cho rằng cái gì cũng bắt anh làm. Tất cả những gì anh có thể làm là nghĩ cho bản thân, làm cho mình được vui, mặc kệ vợ có buồn hay đau khổ. Có lẽ đã đến lúc kết thúc mọi chuyện nhưng khúc mắc của tôi bây giờ là đứa con còn quá nhỏ. Mong bạn đọc cho lời khuyên.
Nguồn: Vnexpress
Vợ của đồng chí nào vậy? Xác nhận đi! Anh em nào có vợ, ng iu, bồ bịch thì vô đây đọc rút kinh nghiệm đi matxa đừng để gấu nhà biết nha
Tôi không muốn gặp chồng nữa, cũng không muốn nghe điện thoại, không muốn về nhà, không muốn một ai nhắc đến tên anh, không muốn nhìn vào mặt anh. Tôi bỗng thấy lạc lõng trong căn nhà từng là tổ ấm của hai vợ chồng. Anh đã đạp đổ tất cả, "chiếc áo khoác làm oằn lưng lừa" chính là lần anh đi massage cùng mấy người bạn. Tôi không khóc lóc như mọi khi, chỉ đờ người ra vì bị sốc, giống như bị anh tạt xô nước đá vào mặt. Lòng tôi se lại và bắt đầu suy nghĩ về tương lai phía trước, một con đường mới không có anh.
Đáng lẽ ra tôi phải nói chuyện trực tiếp với anh nhưng cảm thấy khinh thường hành động của chồng đến mức chẳng buồn nói nữa. Không phải tôi quan niệm quá cổ hủ về vấn đề massage nhưng vợ chồng từng cam kết, tôi cũng nói cho anh biết mình không thích điều này. Anh không một chút tôn trọng những cam kết đó, chẳng suy nghĩ đến cảm xúc của tôi. Anh đi nhậu, rồi bida cả ngày với chúng bạn, tôi giận nhưng cũng bỏ qua vì nghĩ cuối tuần để anh thoải mái với bạn bè cũng được. Vậy mà càng nghĩ cho anh, anh càng không biết nghĩ cho tôi và con, lại tiếp tục đến tăng 5, 6 chứ chẳng biết dừng lại ngay cả tăng 3.
Anh rất nhiều lần làm tôi buồn vì những tăng nhậu sáng tối với bạn bè, tôi lần lượt bỏ qua nhưng lần này không thể tha thứ. Là vợ chồng, tối thiểu phải biết tôn trọng quan điểm sống của nhau. Anh biết tôi ghét điều đó nhưng vẫn cố tình đi. Tôi cảm thấy anh không còn đủ tư cách làm chồng của mình, làm cha của con tôi nữa. Giờ tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình, được sống đúng nghĩa con người, không cần phải suy nghĩ và hy sinh cho anh nữa. Lý do duy nhất tôi không nỡ bước chân ra đi là con; còn anh tôi thấy ghê sợ.
Anh đã có vợ con vậy mà còn ra đường cho người ta nắn bóp, còn vợ ở nhà một chút âu yếm nhẹ nhàng cũng không. Trong gia đình, tôi cứ ngỡ mình là chồng vì mọi thứ đều phải lo nghĩ, thỉnh thoảng tôi nhờ anh chở đi mua đồ cho con, anh lại nhăn nhó cho rằng cái gì cũng bắt anh làm. Tất cả những gì anh có thể làm là nghĩ cho bản thân, làm cho mình được vui, mặc kệ vợ có buồn hay đau khổ. Có lẽ đã đến lúc kết thúc mọi chuyện nhưng khúc mắc của tôi bây giờ là đứa con còn quá nhỏ. Mong bạn đọc cho lời khuyên.
Nguồn: Vnexpress
Vợ của đồng chí nào vậy? Xác nhận đi! Anh em nào có vợ, ng iu, bồ bịch thì vô đây đọc rút kinh nghiệm đi matxa đừng để gấu nhà biết nha